Nếu có thuận duyên, con hãy tìm cách dẫn dắt cha và mẹ đến chùa tham gia tu học Phật pháp tại các đạo tràng, và khuyên nhủ song thân quy y Tam bảo, giữ gìn ngũ giới, hành trì thập thiện.

CÂU HỎI

ADIDAPHAT

Sư phụ ơi,  đã nhiều đêm rồi con không  sao ngủ được vì chuyện  của gia đình con ở VN. Con cứ nghĩ tìm cách mãi vẫn không biết phải làm như thế nào cho đúng. Sợ rồi đây con sẽ trở thành đứa con ngổ nghịch mất ,nên con mạo muội hỏi sư phụ và mong sư phụ chỉ cho con phải nên làm cách nào trong hoàn cảnh hiện nay.

Mẹ con là người phụ nữ của gia đình hết lòng vì chồng vì con

Con luôn hãnh diện rằng trong cuộc đời này con có được người mẹ, người cha như vậy.

Nhưng mà sư phụ ơi hình ảnh người mẹ tuyệt vời ấy trong con giờ sắp biến mất

Con muốn níu kéo nhưng bằng cách nào đây thưa sư phụ, khi mà ai ai cũng đang nghi ngờ rằng mẹ con cặp bồ với 1 ông bác sĩ đã quen thân với gia đình con từ lâu.

Mẹ con xưa giờ không bia rượu vậy mà bây giờ con cái lớn hết cháu nội ngoại đầy đủ lại đi hẹn hò rồi nhậu nhẹt đến gần sáng mới về. Mà phải chi con đã mất cha đâu, cha con còn sờ sờ ra đó

Thương cha con lại không biết chữ nên mẹ con nhắn tin hay làm gì cha đâu có biết.

Hễ cháu nội bệnh nhập viện là mẹ con lại có cơ hội đi lại với ông bác sĩ đó

Dù là đi nuôi cháu có cả bà sui hay con dâu mẹ vẫn bỏ đi chơi mà còn ông bác sĩ đó đến tận nơi đón nữa. Còn dặn con dâu là không được nói cho ai biết

Lúc trước con có gọi về nói chuyện với mẹ con 1 lần rồi, nhưng con không có dám nói thẳng sự việc sợ mẹ buồn mẹ nghĩ quẩn

Vì đã có lần con gọi nói chuyện  làm mẹ không vừa lòng, mẹ giận con rồi đòi tự vẫn cha phải gọi qua bảo con xin lỗi mẹ mới thôi.

Mà lần này con giận mẹ con quá .Cũng lâu rồi, con ít có gọi về hỏi thăm . Để rồi mỗi ngày con nghe sư phụ giảng về hiếu đạo mà nước mắt tuôn.

Ai còn mẹ xin đừng làm mẹ khóc…..vậy mà mẹ của con…huuuuu

Vì không dám hỏi thẳng mẹ nên tụi con cứ nghi ngờ mẹ vậy liệu có oan cho mẹ con không?

Chị em chúng con là những đứa con hỗn láo bất hiếu khi mang lòng oán trách mẹ.

Nhưng ông kia là người có kiến thức lẽ nào thiếu nghĩ suy đi làm chuyện như vầy trong khi ông cũng có vợ con đầy đủ

Sư phụ ơi giờ con biết phải làm sao ?

Nếu như nghĩ sai cho mẹ thì tụi con mang tội ngập đầu. Nhưng thà là con mang tội còn hơn là con phải mất đi hình ảnh người mẹ trong con

Ngưỡng mong sư phụ cho con lời dạy giúp con đi qua nổi khổ đau này.

Phật tử Diệu Chân

———————————————————————————-

TRẢ LỜI

A DI ĐÀ PHẬT

Con ơi, Thầy thật sự cũng “lúng túng” khi đọc thư và câu chuyện kể về mẹ của con. Những chuyện tình cảm riêng tư là một lĩnh vực khó hiểu, khó giải thích của đời sống thế tục. Bởi vậy, hầu như mọi người đều chấp nhận rằng “con tim có lý lẽ riêng của nó”. Cho nên, trong nếp sống thiền môn, Thầy càng khó có thể cho một lời khuyên hợp lý với con. Nhưng, trước tình cảm của chị em con với mẹ, trước viễn cảnh một gia đình có nguy cơ tan rã, Thầy nghĩ việc cần thiết là phải khách quan góp ý với con bằng một vài lời khuyên trên lý đạo để tâm con bình an hơn trong việc đón nhận và hóa giải nghiệp chướng đang diễn ra trong gia đình.

Con có học đạo hẳn đã biết, tất cả mọi sự việc diễn ra trong cuộc đời này đều có sự chi phối của luật nhân quả. Những mối quan hệ, gặp gỡ, chia lìa cũng có sự phối kết các duyên xung quanh một cái nhân nào đó từ quá khứ đã gieo. Cho nên mới có câu rằng “Người đâu gặp gỡ làm chi. Trăm năm biết có duyên gì hay không?” (Nguyễn Du, Kiều). Chỉ biết rằng đã lỡ vướng vào chữ tình thì khó mà thoát ra toàn vẹn. Tình mà được rồi thì là đam mê, mù quáng; tình mà không được thì thành tình hận, tình sầu. Chiều hướng nào của sự tham đắm ái dục cũng đều là chất liệu dẫn tới khổ lụy, sự thèm khát và bám víu nào thì cuối cùng cũng dẫn đến hận thù khi không được thỏa mãn. Trong hoàn cảnh cảm xúc và hành động của con người chúng ta không còn được lý trí dẫn dắt, thì thường phản ứng theo bản năng; mà khi người ta quen với bản năng thì rất khó mà tác động hay khuyên can, tương tác, chỉ trừ các bậc tu hành chứng đức mới có khả năng giáo hóa những người trong cơn “say tình”

Thầy còn nhớ, thuở xưa có một người đàn ông thời Đức Phật đã ý thức được sự khổ lụy của ái tình và buộc ràng của gia đình nên anh thỏa thuận với vợ để được xuất gia. Người vợ đồng ý, anh ta đến đảnh lễ Đức Phật cầu xin tế độ và nhờ Phật chỉ dạy phương pháp diệt trừ ái dục. Sau lời khai thị của Đức Phật, anh ta xuất gia làm tỳ-kheo với tâm niệm hoan hỷ, một mình dùng mãnh tiến vào rừng sâu để thực hành hạnh buông xả. Suốt ba năm ròng miệt mài với sự quán chiếu nội tâm, nhưng vị tu sĩ này không tài nào thoát khỏi ý niệm thương nhớ về vợ con, trái lại, những ảo giác ngọt ngào của quá khứ ngày càng mãnh liệt khiến nỗi lòng càng nặng trĩu. Buồn quá, vị tu sĩ này quyết định từ bỏ đời sống thanh tịnh chốn núi rừng mà quay trở về sống với vợ con, gia đình. Biết được tận nguồn cơn câu chuyên hệ lụy của ái dục đang sai sử đệ tử mình, Đức Phật dùng thần lực đến gặp và khéo léo dùng nhiều phương tiện giảng giải để vị tu sĩ này vượt qua đam mê, luyến ái, dục vọng. Ngài nói: “Kẻ bị đọa đày làm súc sinh, quỷ đói hoặc địa ngục cũng có ngày thoát khỏi; nhưng người mê muội, vướng kẹt vật chất, luyến ái vợ con không biết chừng nào mới hết khổ đau bởi luân hồi, sinh tử.” Nói xong, Đức Phật dùng kệ để nhắc lại phương pháp hành trì:

Như chặt cây mà không bứng rễ
Cành nhánh vẫn mọc lại bình thường
Muốn trừ ái dục si mê
Bứng ngay rễ ý an nhiên thanh nhàn.

Sau khi nghe lời Phật dạy, vị tu sĩ này siêng năng và tinh tấn quán chiếu, một thời gian sau chứng quả giác ngộ giải thoát.

Con thấy đó, một khi con người đã bị lưới vô minh che lấp sẽ dẫn đến hành động thiếu sáng suốt, thậm chí sai lầm, gây hậu quả nghiêm trọng. Ngay cả tu sĩ cũng không tránh khỏi khổ lụy khi thiếu ánh sáng tuệ giác soi rọi suy nghĩ và hành động của bản thân mình. Phàm là người tu tập, bất luận xuất gia hay tại gia đều lấy trí tuệ làm nền tảng trong mọi dụng công hành trì để hóa giải vô minh, dù phải chằng chéo trong bối cảnh hỗn tạp bởi những nghiệp duyên do lớp lớp nhân quả tạo ra, cũng biết bóc tách từng vấn đề, để có cái nhìn thấu đáo mọi sự vật và hiện tượng.

Theo như cách con kể, có lẽ mẹ con đã vướng vào lưới ái tình với vị bác sĩ kia. Cho nên, bây giờ tất cả mọi hành vi đều chỉ nghe theo con tim mù quáng đang đam mê ái dục. Nhưng, Thầy có vấn đề muốn hỏi, những điều mà con nghe được đã chắc đúng chưa? Thầy hỏi vì thấy con vẫn băn khoăn “Vì không dám hỏi thẳng mẹ, nên tụi con cứ nghi ngờ, vậy liệu có oan cho mẹ con không”. Khi chưa chắc đúng, vậy thì những vấn đề mà “ai ai cũng đang nghi ngờ rằng mẹ con cặp bồ với 1 ông bác sĩ” có phải là “sự thật” được kể từ những người thân trong gia đình con phải không? Còn cái chuyện “ông bác sĩ đó đến tận nơi đón nữa”, có phải là điều con không chứng kiến mà là nghe lại từ lời vô, tiếng ra của người ngoài? Thấy, nghe tận mắt, tận tai đôi khi còn lầm lẫn, huống chi là chỉ nghe lại từ người khác. Cho nên, Thầy nghĩ rằng, tất cả những vấn đề con đặt ra nên được nhìn lại ở nhiều góc độ khác nhau.

Vẫn có thể, trong cuộc sống hôn nhân gia đình với cha con sau một thời gian khá dài, mẹ con chợt phát hiện mình đã tìm được một người có thể gọi là hiểu mình, có khả năng lắng nghe, hiểu được những ước vọng, những khó khăn của mình. Nói nôm na hơn, mẹ con đã tìm được một tâm hồn có khả năng bao bọc những kỳ vọng, sẻ chia những điều mong muốn thầm kín mà chưa có cơ hội để thố lộ. Và “ông bác sĩ kia” chính là một người bạn tri kỷ mà mẹ con tìm thấy. Điều này có khả năng xảy ra vì sự chênh lệch tri thức và ứng xử khá rõ giữa cha con – một người đàn ông thật thà, yêu thương vợ một cách đơn giản lại mù chữ và một vị bác sĩ hết sức vọng trọng trong chiếc áo blouse tinh khiết.

Con cũng biết, đời sống hôn nhân gia đình có khi sẽ là địa ngục đau khổ cho một kiếp người nếu họ không có sự yêu thương, lòng an nhẫn và một trí tuệ dẫn dắt. Cho nên, nếu trong trường hợp mối quan hệ giữa mẹ con và vị bác sĩ chỉ dừng lại ở mối quan hệ bạn bè tri kỷ, Thầy nghĩ rằng các con cần tôn trọng mối quan hệ này trước khi tìm ra được một cách can thiệp khéo léo. Nhưng, tất nhiên cũng không loại trừ những dục vọng, tham ái phát sinh từ đam mê đã lôi cuốn mẹ con vào ngọn lửa tình quên cả đường đi, lối về và sẵn sàng để nó thiêu chết cả danh dự lẫn niềm tự hào.

Vấn đề đặt ra bây giờ là các con nên làm gì để có thể tìm được sự bình yên trước những nghịch cảnh trớ trêu đang diễn bày trong gia đình mà chưa có cách giải quyết bởi thực hư chưa phân định. Thầy có một vài gợi ý hướng cho con sự tư duy đúng đắn, để có cách quyết định mang đến sự an ổn cho con và mọi người trong gia đình.

Đạo Phật có một cách nhìn thật hay về các mối quan hệ khi khuyên mọi người Hiểu và Thương. Thiền sư Nhất Hạnh từng lý giải: “Trong đạo Phật, cái thương đích thực nó được làm bằng cái hiểu, không hiểu thì không có thương. Cha mà nếu không hiểu con thì càng thương con, con càng khổ. Vợ không hiểu chồng càng thương chồng, chồng càng khổ. Hiểu là nền tảng của tình thương. Sống với nhau như thế nào để càng ngày mình càng hiểu được nhiều hơn và người kia càng ngày càng hiểu được mình nhiều hơn.

Để hiểu được mẹ mà tránh làm tổn thương mẹ khi còn đó nhiều nghi vấn đau đầu, con nên thu xếp công việc mà sớm về nhà một thời gian nhất định nào đó để gần gũi, lắng nghe và tìm hiểu những nỗi niềm của mẹ. Con không thể vội vàng kết luận và giải quyết những vấn đề bị chằng chịt buộc ràng và phức tạp của các mối quan hệ trong lĩnh vực tình cảm theo kiểu “điều khiển từ xa” như hiện nay. Thầy tin, có dịp gần mẹ, con sẽ có thể hiểu được vấn đề một cách chính xác hơn, vì trái tim phụ nữ sẽ dễ dàng đọc được điều người phụ nữ là mẹ con đang muốn nói. Hãy lấp đầy tình yêu thương và sự thấu hiểu vào trong những cuộc trò chuyện dưới hình thức nhỏ to tâm sự với mẹ thì con không có gì phải ngại ngần “làm mẹ không vừa lòng, mẹ giận con rồi đòi tự vẫn”. Biết đâu, con lại là chiếc chìa khóa để hé mở cánh cửa ngổn ngang tâm sự đời mẹ.

Nói chung, con hãy bình tĩnh và đừng vội lên án, kết tội mẹ mình. Thay vì trách hờn trong ngờ vực thì con hãy dành thời giờ quan tâm đến mẹ một cách chân tình như ngày còn sống bên chân mẹ, thầy tin nó sẽ là liệu pháp để hóa giải mọi muộn phiền, khổ lụy của mẹ, vốn cũng chỉ là một người phụ nữ của đời sống gia đình. Mà phụ nữ của đời sống gia đình thì vốn dĩ cả tin, nhẹ dạ và dễ vướng vấp trong tình trường. Thầy tin rằng, chính sự trải lòng giữa mẹ và con sẽ giúp mẹ con cơ hội nhìn lại tất cả những hành vi chưa đúng và biết cách thoát ra. Bên cạnh đó, con cũng sẽ có cách giúp cha mình có những thay đổi để quan tâm hơn đến mẹ, để cuộc sống vợ chồng của cha mẹ ngày càng nặng nghĩa, nặng tình.

Nếu có thuận duyên, con hãy tìm cách dẫn dắt cha và mẹ đến chùa tham gia tu học Phật pháp tại các đạo tràng, và khuyên nhủ song thân quy y Tam bảo, giữ gìn ngũ giới, hành trì thập thiện. Ở chùa có các Thầy, có Sư cô hướng dẫn, có bạn đồng đạo, có thiện hữu tri thức, tâm lăng xăng hướng ngoại của mẹ con dần dần có thể an trú với thực tại, xa lìa những vọng tưởng điên đảo, thoát khỏi vô minh; nghiệp chướng dần dần hóa giải nhờ thiện nghiệp được gieo. Một khi đã tìm được niềm vui mới thì chuyện đã qua sẽ lui dần về dĩ vãng thôi con. Tạo được nhân duyên cho cha mẹ con có niềm an lạc khi hướng thiện thì chắc chắn mọi việc sẽ bình yên như mỗi ngày ánh ban mai vẫn chiếu xuống con sông quê đẹp như dãi lụa dài uốn quanh thôn xóm, loáng thoáng trong sương có làn khói bếp nghi ngút bay lên, mang theo một tiếng cười trẻ thơ hồn nhiên vừa vươn vai thức dậy trong vòng tay ấm áp của mẹ yêu.

Cũng qua đây, con có thể chiêm nghiệm về bản thân mình với các mối quan hệ ngoài gia đình, phải hết sức tỉnh giác và nghiêm túc để không phải gieo đau khổ cho bất kỳ người thân yêu nào khi trái tim của mình lạc lối. Con lắng nghe lời dạy của đức Phật nha:

Những người ái dục đắm chìm
Xuôi dòng ái dục vào miền khổ đau
Lọt vòng dây trói trước sau
Tựa như con nhện mắc vào lưới giăng.
Ai mà dứt mọi buộc ràng
Không còn ái dục, chẳng vương não phiền.
(PC.347)

Thầy chúc con và gia đình sớm tìm gặp lại an vui và hạnh phúc.

Thầy,

Thich Thiện Thuận